XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Trọn Đời Bên Nhau


phan 11

 Anh thoải mái nói, “Em thích ăn cái gì thì mua cho tôi như vậy là được rồi.”
Anh thoải mái như vậy nhưng Đồng Ngôn lại không thoải mái như vậy.
Kỳ thật đồ ăn ở căn tin cũng không có gì mới, để đảm bảo phục vụ đầy đủ mọi sinh viên đến từ trời nam đất bắc trên khắp đất nước nên có rất nhiều món ăn để lựa chọn. Cuối cùng cô vẫn mua mấy món ăn thường ăn nhất, có ngọt và có mạnh, ăn cho đủ sức khỏe…
Cố Bình Sinh nhìn đĩa lớn nhỏ trước mặt, lập tức nở nụ cười, “Có khi nào ăn hết chừng này, em sẽ không cần phải ăn cơm trưa nữa không?”
Cô ngượng ngùng cười cười, “Em chỉ muốn cho thầy nếm thử qua thôi mà.”
“Tôi không thích lãng phí đồ ăn.”
Anh nói xong, như nhận thấy được sự ngượng ngùng của Đồng Ngôn, lại từ từ bổ sung thêm một câu, “Thật ra lúc còn trẻ, tôi cũng đặc biệt thích lãng phí đồ ăn, không thích ăn hoặc không có tâm tình ăn thì sẽ không miễn cưỡng chính mình. Sau nhìn lại thì thấy có rất nhiều thứ muốn ăn mà không có tiền, cũng còn tùy vào khả năng ăn uống của mỗi người, mới học được cách không lãng phí đồ ăn.”
Anh nói xong, dùng khăn tay lau khô đôi tay vừa mới ngấm nước qua, đưa cho cô sau đó bắt đầu im lặng ăn bữa sáng.
Nghe được một người xét về khía cạnh đạo đức gần như hoàn mỹ, nói những lời này, bỗng nhiên làm cho tiểu cô nương như cô đây cảm thấy rất khẩn trương.
“Em cũng vậy.” Cô ăn ngay phải miếng hành khô, “Lúc còn đi học tiểu học, cơ thể em đặc biệt yếu ớt. Điểm tâm sáng mỗi ngày đều là trưng gà chưng với sữa, sau lại ăn cho đến ngán đi không ăn được nữa, thường xuyên thừa dịp bà nội không nhìn thấy mà đem sữa đổ vào trong toilet.”
Anh giả bộ thở dài, “Rất lãng phí…”
“Nhưng….” Cô cười cười, “ Không giống với những thứ mà thầy đã được nhìn thấy nhiều lần như vậy, một bên là khi trưởng thành còn với em là lúc còn nhỏ rất tự nhiên mà.”
Hiện tai cô mỗi lần nhớ tới chính mình lúc đó đã vắt hết óc để tránh bà nội như thế nào, làm sao đổ sữa đi thì cảm thấy rất khó nói.
Cố Bình Sinh dùng thìa, một thìa một thìa uống tào phớ.
Thời điểm cô mua món này, cô đã dặn riêng người ta bỏ nhiều tôm khô thêm một chút, nhìn thấy anh ăn một cách ngon lành như vậy, không hiểu sao mà tâm tình của cô rất tốt.
Hôm nay anh mắt trời cũng rất tươi mát, chiếu nắng ấm dạt dào vào mọi cảnh vật.
Cho đến khi anh ngẩng đầu, cô mới theo bản năng dời tầm mắt, nhưng trong tầm mắt vẫn có thể thấy được anh đang nhìn chính cô.
Cô nghĩ đến anh sẽ chóng chóng dời tầm mắt đi, nhưng là anh không làm vậy, vì thế chỉ có thể kiên trì trong chốc lát, mói làm bộ như không phát hiện gì mà quay đầu hỏi anh, “Ăn ngon không ạ? Em vẫn cảm thấy tào phớ ở căn tin học viện mình ăn rất được.”
“Ăn ngon lắm, “ Anh buồn cười vạch trần cô, “em thực thích dùng ánh mắt này nhìn người khác sao?”
Đồng Ngôn lập tức phủ nhận, “Không có ạ.”
Nhưng khuôn mặt ửng hồng đã vạch trần lời nói dối của cô.
“Tôi lúc còn rất nhỏ đã từng có chứng sợ hãi ánh mắt của người khác nhìn mình…” Cố Bình Sinh ăn ngon lành, tùy tiện tán gẫu, “Luôn cảm thấy chính mình làm sao không biết tốt xấu như vậy chứ, chọc người khác chú ý, một đoạn thời gian rất dài đều rất cẩn thận chú ý đến ánh mắt của người khác, khó có thể tập trung lực chú ý được.”
Đồng Ngôn kinh ngạc nhìn anh, “Chứng sợ hãi khi bị người khác nhìn vào sao? Thầy nói như vậy. em giống như… lúc bé cũng bị như vậy.”
Luôn không thể an tâm làm một chuyện gì cả, không thể điều khiển bản thân mình mà luôn quan sát đến ánh mắt của người chung quanh.
Cố Bình Sinh lấy khăn ướt, đưa cho cô, “Không cần lo lắng, rất nhiều người tới khi trưởng thành còn mắc phải loại triệu chứng này, rất nhiều khi đều là không tự tin mà tạo thành, có lúc là vì quá để ý tới người khác nhìn mình như thế nào mà tạo thành.”
Anh nói như đó là kể chuyện mà không để ý có liên quan đến mình hay không.
Đồng Ngôn rút khăn ướt lau miệng và tay, chăm chú lắng nghe.
Thì ra anh cũng có khi không tự tin như thế.
Điều kiện gia đình anh rất tốt, lại học rộng tài cao như vậy, vốn nên là một người kiêu ngạo nhưng vì sao lại không tự tin như thế. Đồng Ngồn đưa khăn ướt đặt lại trên bàn ăn, đưa mắt nhìn anh đang lau tay ở trước mặt mình.
Thầy Cố… Cố Bình Sinh… Thầy Cố…
Mặt cô bỗng nhiên có chút nóng lên. Vì thế lại chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ,trong khi anh không nhìn thấy được mà nhếch cao khóe miệng.
Qua một lát sau cô mới hỏi anh, “Thầy Cố hôm nay làm sao lại đến học viện thế ạ?”
Anh đã ăn hết tào phớ, tiếp tục ăn bánh bao rán, dính chút dấm chua,
“Sợ em có chuyện gì, trực tiếp qua đây xem thế nào.”
Có chuyện gì?
Đồng Ngôn giật mình, có chút áy náy, “Hôm qua em không cẩn thận nên ngủ quên.”
Thời gian bữa sáng qua đi cũng nhanh, căn tin đã không còn mấy người, hai người đi dạo khắp nơi không mục đích, vừa đi vừa tán gẫu, cuối cùng anh đưa mắt nhìn đồng hồ, nói chính mình buổi sáng này còn có chuyện, đơn giản ăn xong bữa sáng. Đồng Ngôn cùng anh đi dọc theo căn tin, đi qua một con đường rất dài, rút cuộc dừng lại, “Em muốn đến thư viện đọc sách một chút.”
Kỳ thật cô rất muốn đưa anh đến nhà ga, nhưng lại sợ bị bạn học cùng lớp bắt gặp.
Anh cũng không nhiều lời, khi cô xoay người mới như chợt nhớ tới cái gì mà hỏi với theo, “Thứ bảy tuần sau là ngày thi tiếng anh cấp 6 sao?”
Đồng Ngôn quay đầu lại, “Vâng, buổi chiều em có cuộc thi tiếng anh cấp 6.”
Chuyện tình tuần sau thật sự anh không cần phải hỏi sớm như vậy, dù sao cũng có ba tiết môn luật trọng tài thương mại quốc tế nữa.
“Khoảng mấy giờ thì kết thúc?”
“Ba giờ chiều bắt đầu, khoảng năm giờ rưỡi thì kết thúc.”
Cô trả lời xong mới nhớ ra ngày đó là ngày mấy, là lễ giáng sinh.
Ngày thi môn tiếng anh cấp 6 năm nay thật sự… là làm người ta vô cùng căm phẫn.
“ Lúc đó cũng đã hết xe bus trong học viện rồi, “Anh nói, “Thi xong bắt xe taxi tới tìm tôi, tiền taxi tôi sẽ trả cho em có được không?”
Cô sửng sốt, rất nhanh trả lời lại anh, “Không sao đâu, em còn sinh hoạt phí, hơn nữa thầy lần trước…”
“Uh nhớ là vào ngày đó…” Anh cười cười, “Tôi vốn muốn đi đón em, nhưng hẳn sẽ rất kẹt xe, tôi đi từ nội thành đến học viện rồi lại về nội thành, chắc cũng đã khuya mất rồi.”
Là vào ngày đó….
Đồng Ngôn rút cuộc cũng gật đầu, “Được, em thi xong sẽ nhắn tin cho thầy.”
Cái này xem như… lần hẹn hò đầu tiên sao?
Đồng Ngôn mở máy tính của Trầm Diêu, tìm hiểu về chứng sợ hãi tầm nhìn, thực sự tìm hiểu các cách giải thích của các nhà bác sĩ và khoa học nổi tiếng. Bỗng nhiên bả vai bị ai đó vỗ một cái, “Cậu đang đọc cái gì vậy?” Trầm Diêu quét mắt nhìn màn hình máy tính, “Cậu tính học tâm lý học đấy àh?”
Cô hoảng sợ, nghiêng đầu nhìn Trầm Diêu, “Hôm nay là chủ nhật, sao cậu không về nhà?”
Ánh mắt của Trầm Diêu lúc này tuyệt đối đủ giết người, “Tớ không phải nói rồi sao, tuần sau tớ cùng cậu đi gặp anh Thành Vũ yêu dấu àh?”
“Vào lễ Noel à? Không phải tuần sau sao?”
“Tớ vui mừng thấp thỏm không được sao? Tuần này tớ không về nhà.”
……
Đồng Ngôn còn tưởng rằng cô ấy chưa tỉnh ngủ nhưng mà nhìn dáng vẻ này của cô ấy thì có vẻ như là tỉnh ngủ rồi mà.
Nhìn biểu tình si mê của cô ấy bây giờ, Đồng Ngôn cũng hiểu được, cô ấy là thật sự muốn làm như vậy.
Vì thế những cảm xúc lo lắng khẩn trương vừa rồi nổi lên bị Trầm Diêu phá bĩnh như vậy cũng đã tan thành mây khói. Cô chống không lại một Trầm Diêu vừa nhõng nhẽo vừa cứng rắn như vậy, cuối cùng cô ấy đem tủ quần áo của chính mình đảo lộn hết cả lên, lấy hết bộ này sang bộ khác rồi phụ kiện này nọ, phối đi phối lại cho hợp ý cô ấy…
Đồng Ngôn không ngừng đưa ra ý kiến của mình, cuối cùng nói cho đến khát khô cả họng.
Rót chén nước ấm, che ở trong lòng bàn tay.
Rất nhiều năm sau, Đồng Ngôn vẫn còn thể nhớ tới ngày hôm nay.
Bạn tốt ù ù cạc cạc nói chuyện yêu đương, giữa mùa đông lạnh giá trong phòng ký túc xá không ngừng run run mà thay đổi các loại quần áo, mặc sức tưởng tượng tới quang cảnh gặp nhau của hai người. Mà chính bản thân mình lại ôm một ly nước ấm, hà hơi trên cốc nước, đem cảm xúc vừa mới xuất hiện giấu thật sâu trong lòng.
Thầy Cố, Cố Bình Sinh.
Đối với cô mà nói, ý nghĩa bắt đầu đã không còn giống nữa rồi.
Những tiết còn lại của môn luật trọng tài thương mại quốc tế anh vẫn giảng dạy như bình thường.
Đáng giận hơn là cô dùng phân nửa thời gian để ghi chép, hoàn toàn không dám ngẩng đầu đối diện với anh. Cuối cùng cô chỉ có thể buồn bực oán giận, vì sao lại hẹn hò sớm như vậy chứ?
Cuộc thi ngày đó, cô đã hoàn thành bài thi của mình trước nửa tiếng đồng hồ.
Sau khi ra soát lại phần trắc nghiệm và phần viết đoạn văn thật kỹ, cô nạp bài thi về sớm. Cô vừa ra khỏi phòng thi thì lập tức mở điện thoại, lại nhận được rất nhiều tin nhắn đến, tất cả đều là của Trầm Diêu.
“Trời ơi, tớ đang ngủ, Thành Vũ sẽ đến dưới lầu ký túc xa. A aa, anh ấy hoàn toàn hợp với con người tớ rồi.“
“Tớ không xong rồi, anh ấy nói chuyện thật có duyên, tớ muốn hôn anh ấy quá.”
“Cậu làm sao mà còn thi chưa xong vậy?”
“Nhanh lên, nhanh lên Đồng Ngôn. Tớ ở bên bờ hồ Hạ Tư Nguyên đợi cậu, tớ đứng bên cạnh chờ cậu.”
“Đồng Ngôn… nhanh lên.”
………….
Cô dở khóc dở cười với giọng điệu của cô bạn, gửi một tin nhắn rồi đi về phía bờ hồ. Tin nhắn gửi lại làm cho cô có chút khó hiểu,
“Tớ cùng Thành Vũ chuẩn bị cho cậu một niềm vui lớn.”
Niềm vui? Cô ấy cùng Thành Vũ?
Bọn họ không cần phát triển nhanh như vậy chứ.
Đợi cho đến khi cô đi dọc theo con đường nhỏ cạnh bờ hồ, đến cửa thư viện, thấy Trầm Diêu đang cười nói chuyện cùng hai nam sinh. Thành Vũ là bạn học ba năm trung học của cô, tự nhiên cô cũng nhận ra được, mà một thân ảnh hao gầy kia lại khiến cô dừng bước.
Cô lúc trước đăng ký thi đến Thượng Hải, chính là 1400km xa xôi, có thể làm chính mình tạm thời ra xa cha mẹ cùng Lục Bắc.
Nhưng… anh ấy làm sao có thể xuất hiện ở trường đại học của chính mình được cơ chứ?
Cô nhìn anh, giống như là ảo giác vậy…
Bởi vì Thành Vũ không giải thích, Trầm Diêu hoàn toàn đem anh trở thành người bạn trai hiện tại của Đồng Ngôn, thân thiện không thể nào nói hết được.
Đồng Ngôn không tìm được thời cơ nói chuyện cùng anh, chỉ có thể đợi đến khi Trầm Diêu đề nghị đi vào nội thành, cô cố ý đi chậm lại phía sau cùng với Lục Bắc. Trầm Diêu cùng Thành Vũ mới quen đã thân, dường như không có chú ý đến hai người bọn họ. Đồng Ngôn mới tìm được cơ hội hỏi, “Anh lần này là…đưa Phương Vân Vân đến Thượng Hải chơi sao?”
Lục Bắc mang theo một túi giấy rất lớn, đi sóng vai với cô, không có trả lời câu hỏi cố ý nhắc nhở của cô.
Trầm mặt thật lâu, anh mới nói, “Đồng Đồng, anh trong một năm vừa qua đã cố gắng rất nhiều. Thời điểm ngày quốc khánh ở Bắc Kinh đã muốn nói cho em biết, anh đã sửa lại hồ sơ, năm sau sẽ bắt đầu học luật. Em chờ đến khi anh tốt nghiệp đại học được không?”
Cô không nói chuyện, vẫn là kinh ngạc.
Một người không muốn đọc sách như anh cũng nghĩ thông suốt rồi sao. Nhưng bỏ qua trung học ba năm, anh có thể học hết được đại học sao?
Anh thấy cô không nói lời nào, đem túi giấy đưa cho cô, “Bọn họ đều nói ở Thượng Hải không có dùng máy sưởi nhiều, rất lạnh, anh mua áo bông cho em, còn có thảm nhung hươu nữa.”
Cô không nhận.
“Đồng Đồng.” Anh gọi tên của cô.
Trầm Diêu bỗng nhiên quay đầu lại, cười cười hì hì nói, “Cãi nhau à, cũng không phải tùy tiện đưa cái gì là được. Nói vài câu dễ nghe, tớ mang hai người đi Tân Thiên Địa uống rượu, tớ mời khách, quá chén rồi Đồng Ngôn cái gì cũng sẽ làm tốt thôi.”
Cuối tháng 12 mùa đông, trời đã hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Đèn đường như cố tính mà sáng lên vào đúng lúc này, chiếu lên khuôn mặt tươi cười của Trầm Diêu, đã đứng bên cạnh hai người bọn họ. Đồng Ngôn kiên trì không chịu nhận túi giấy, khi đang trong thế giằng co thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.
Cô sợ run một chút, bỗng nhiên nhớ tới lời hẹn cùng với Cố Bình Sinh.
Quả nhiên đưa điện thoại lên nhìn, đã gần 6h40 phút rồi:
Em thi tốt chứ? TK



Chương 19 : Người trong lòng cô (1)
Đây là lễ Noel đầu tiên của anh ở Thượng Hải.
Tuy rằng anh từ nhỏ đã học ở trường học của những người theo đạo, cũng chỉ bởi vì họ dạy học rất nghiêm túc, cũng không phân biệt người theo đạo thiên chúa hay gì. Nhưng thật ra Cố Bình Phàm từ đầu tới cuối là một tín đồ thành kính, đêm nay nhất định sẽ đi giáo đường làm lễ đến nửa đêm.
Cho nên anh rất sớm đã hẹn với Cố Bình Phàm, đi dạo cửa hàng tổng hợp.
Chính là không dự đoán được, sẽ có nhiều người như vậy.
Cố Bình Phàm nhìn vào những trang phục con gái trước mặt, có chút mờ mịt, “TK, em muốn mua cái gì thế?”
Anh trầm ngâm một lát, “Trang phục con gái.”
Cố Bình Phàm đưa mắt quét cao thấp của anh một vòng, vừa định hỏi hai câu nhưng bỗng nhiên lại hiểu được, “Là cho sinh viên của cậu, Đồng Ngôn kia sao?” Cô ấy vừa nói xong, vừa nhường đường cho một vài sinh viên đang định đi qua.
“Dáng người của chị cùng cô ấy tương tự nhau, thưởng thức cũng có thể…”Anh cũng không có phủ nhận gì, chỉ cảm thấy chính mình đứng ở giữa mấy cô gái này cảm thấy rất chật chội, có chút ngột ngạt, “Thay em mua một chút quần áo phù hợp với cô ấy, em muốn làm quà Noel cho cô ấy.”
Anh nâng tay nhìn thời gian, “Em ở dưới lầu Coffee Bean chờ chị, khoảng 20 phút nữa nhé?”
Nhìn qua là cầu người, ngữ khí nho nhã lễ độ, nhưng lại hoàn toàn không cho người ta cơ hội cự tuyệt.
Cố Bình Phàm đã quen với tác phong nói của anh từ nhỏ, ngay cả nói cũng đều lười nói, trực tiếp nhận chức trách này mà chen vào đám người.
Anh đến dưới lầu Coffee Bean, nhưng cũng đã kín người, không có chỗ người, tùy tiện gọi một tách trà rồi đứng đợi.
Vận khí tốt, đợi cho đến khi người phục vụ mang trà tới, vừa vặn ở góc sáng nơi cửa sổ có người rời đi. Có một đôi tình lữ mặc áo đôi đi qua bên người, hihi ha ha cười, người nam sinh bỗng nhiên đưa ra một cái hộp, không biết trong đó có cái gì, cô gái mở ra nháy mắt che miệng thét chói tai, làm đủ biểu tình khoa trương.
“10 phút.” Bỗng nhiễn có một cái túi lớn che khuất tầm mắt của anh, “Áo lông, khăn quàng cổ, đều là chọn theo sở thích của chị. Xét thấy cậu đang tán tụng thưởng thức của chị, chị liền chiếu theo sở thích của chính mình mà mua.”
Anh mở túi giấy ra nhìn, thế nhưng vẫn là màu xanh ngọc, “Chị làm sao mà luôn giẫm chân tại chỗ thế này? Thích màu này cũng đến bảy tám năm rồi còn gì?”
Cố Bình Phàm lấy ví tiền ra, chuẩn bị đi mua nước, “Tối hôm đó em có nói với chị, Đồng Ngôn mặc màu này lên người nhìn rất đẹp.”
Nói xong liền đứng lên, đi mua ly café trở về.
Vị trí hai người đang ngồi là ở góc khuất nhất, thời điểm Cố Bình Phàm bưng tách café trở về suýt nữa thì bị xô đẩy mà làm đổ tách café lên người ta, gian nan chen qua lấn lại giữa đám người mới tới được chỗ ngồi, nhìn Cố Bình Sinh đang tựa vào ghế sofa, bỗng nhiên mím chặt môi đánh giá cậu em họ này.
“Em cùng với sinh viên của mình…” Cô đang nghĩ nghĩ để tìm từ, cuối cùng quyết định dứt khoát gọn gàng, “Có phải đang yêu đương hay không?”
Sau phút trầm mặc ngắn ngủi, anh nói, “Vừa mới bắt đầu.”
Cố Bình Phàm nhướng mày, nhấp một hớp café, bỗng nhiên nói đến một chuyện mà trước giờ thủy chung không có đề cập qua, có thể nói là một vấn đề kiêng dè.
“Mấy ngày trước chị cùng một số bác sĩ khoa tim mạch của Thụy Kim nói chuyện phiếm, có nhắc tới tên của mẹ em, không nghĩ tới bọn họ còn nhớ rất rõ bác sĩ nổi danh của khoa tim như vậy,…” Cô uống một hớp café, tiếp tục nói, “Nhiều năm như vậy đã qua, ngay cả không thể nhưng mọi người vẫn còn nhớ rõ dì như vậy, TK, có phải em chưa quên được một chút nào hay không?”
Anh vẫn không nói chuyện, cầm lấy tách trà.
Trà có chút lạnh rồi.
“Tuy rằng cậu chưa bao giờ nói, chị biết cậu vẫn cảm thấy cậu rất yêu mẹ của cậu,” Bình Phàm nói, “Dì là người học luật, cậu liền nhất định phải đi học luật, chị thấy rất rõ, cậu lúc trước có thể có lựa chọn tốt hơn. Dì là bác sĩ khoa tim mạch, cậu cuối cùng liền thi vào làm bác sĩ khoa tim mạch… bao gồm cả tên của cậu, TK, Đồng Kha, Cố Đồng Kha. Trên người của cậu đều là bóng dáng của dì.”
Anh vẫn không nói chuyện.
Đến cuối cùng Bình Phàm cũng cảm thấy đề tài này thật sự làm cho người ta không thoải mái chút nào.
Cô thở dài, “Kỳ thật chị muốn nói rằng, cậu cần phải rõ ràng, tình yêu thầy trò có phải hay không cũng bởi vì mẹ cậu? Đây không phải là nước ngoài, cậu rất rõ ràng tình yêu thầy trò không được hoan ngênh như vậy. Hoặc bởi vì cô gái kia có tên là Đồng Ngôn?” Cô đoán, hỏi ra nghi vấn cuối cùng, “Hoặc là cô ấy cũng trải qua những chuyện giống như cậu?”
Màu trắng gốm sứ nơi tách trà, đưa lên bên miệng, không hiểu liền dừng một chút.
Cố Bình Phàm nhìn anh tiếp tục uống trà, hoàn toàn hiểu được, mình đang đơn phương độc thoại, khi cô đang muốn dừng không hỏi nữa thì anh lại bất ngờ trả lời, “Nơi này đang phát mở bài hát gì vậy? Nếu đúng thì chủ đề là gì thế?”
Cố Bình Phàm giật mình, nghe một lát rồi lắc đầu nói, “Nghe không ra, hẳn là nhạc trẻ, hiện tại đều là đám trẻ thích nghe, đa số là chị chưa từng nghe qua lần nào.”
“Chưa từng nghe qua sao?”
“Ừ, chưa từng nghe qua.”
“Mỗi khi em quen biết một người bạn mới đều có loại cảm giác này, xa lạ, chưa từng nghe qua, phỏng chừng cũng không có cơ hội nghe lại, “Anh nói, nhìn vào ánh mắt của Bình Phàm, “Chị lớn lên cùng em từ nhỏ, cho nên khi chị cùng em nói chuyện, em còn có thể nhớ rõ thần thái ngữ khí của chị khi đó. Hiện tại ngẫm lại, từ khi sinh bệnh cho tới hôm nay rõ ràng không quá mấy năm, ngay cả giọng nói của Tử Hạo, em đều đã quên không thể nhận ra được.”
Lần này đổi lại là Cố Bình Phàm trầm mặc.
“Đối với giọng nói của phụ nữ, em nhớ rõ không nhiều lắm, nhưng ngày đó gặp lại Đồng Ngôn, giọng nói của cô ấy em lại nhớ rất rõ ràng.”
Xác thực mà nói là giọng nói của cô ấy lúc mười ba mười bốn tuổi.
“Là cảm giác quen thuộc.” Anh nói xong, vài ngón tay cũng miết nhẹ trên những đừng nét tinh xảo nơi hoa văn tách trà.
Có lẽ ngay từ đâu, là vì khó có được cảm giác quen thuộc này.
Anh bỗng nhiên thay đổi ngữ khí, “Sau đó thì sao? Ai còn nói phải rõ ràng…” Tóc chặn đi ánh mắt của anh, ánh mặt trời mềm mại bên cửa sổ, anh cười đến ấm áp vô hại như thế, “Loại cảm giác này nếu có thể nói rõ ràng, thượng đế liền không biết dùng câu chuyện chiếc xương sườn để qua loa mà tắc trách người đời, mà hình dung tình yêu.”
Cố Bình Phàm lại cười không ngừng, “Không cần khinh nhờn tín ngưỡng của chị.”
“Hoàn toàn không có khinh nhờn, “ Anh nói, “Chị đã tin một cái gì đó như vậy, em cũng có nhận thức giống như vậy thôi.”
“Ví dụ như?” Cô buồn cười nhìn anh.
“Ví dụ như, hôn nhân là lễ vật của thượng đế, là thần thánh. Lại ví dụ như thương đế đem hôn nhân tính như là lễ vật ban cho loài người, nhưng chỉ có những người trong hôn nhân nó mới biểu đạt một loại thân mật yêu đương nhất định, ở ngoài hôn nhân thì sẽ tính là một sai lầm.” Không hổ là học ở trường giáo hội mà ra, anh quả thực nghĩ cũng không muốn nghĩ thêm nữa, “Cái đó… là niềm tin nơi đáy lòng của em.”
Nói chuyện một lúc qua 6h thì chỉ còn lại một mình anh.
Anh nhớ rõ Đồng Ngôn nói qua thời gian cô thi xong, vốn nghĩ ở chỗ này chờ đến 5h30. Đáng tiếc kế hoạch đã bị cắt ngang, La Tử Hạo ở Tân Thiên Địa gửi tin nhắn cho anh, nói nhất định tối nay phải gặp được anh. Anh đối với phong cách tụ tập theo kiểu nước ngoài không tính là quen thuộc, vốn muốn dẫn Đồng Ngôn ăn cơm nên chuẩn bị đi Tân Thiên Địa, nhưng thật sự chịu không nổi tin nhắn tra tấn của La Tử Hạo nên chỉ có thể tới đó trước một bước.
Ví trí tốt nhất của nơi đây, anh ta đã sớm an bài rất tốt.
“Những thứ kia…” La Tử Hạo vừa ngồi xuống, liền nhìn thoáng qua túi giấy bên cạnh bàn, còn nhìn thấy rõ ràng nữ trang bên trong…”TK, cậu hẹn với Triệu Nhân sao?”
“Chuyện của cậu và bạn gái cũ có thể không cần nhắc đến tôi không?” Anh vẫy tay, muốn gọi rượu.
La Tử Hạo cười rộ lên, “Đừng nói với tớ là cậu hẹn với bạn gái chứ? Tớ đã từng gặp cô ấy rồi sao?”
Nhân viên phục vụ bưng bình đựng rượu tới, anh vẫy tay ý nói rót cho La Tử Hạo trước.
“Cậu chưa có gặp qua cô ấy bao giờ, nhưng lát nữa cô ấy sẽ đến đây.”
La Tử Hạo suýt nữa thì bị tàn thuốc làm bỏng tay, chỉ cảm thấy chính mình giống như là đã qua một đời rồi chưa gặp người bạn này, như thế nào mà lại có sự biến hóa lớn như vậy?
Từ khi nhận được tin nhắn, cô giống như là làm sai chuyện gì đó.
Nhưng Trầm Diêu trên đường đi đều nhẹ giọng thì thầm, nhờ cô nhất định phải cùng cô ấy đi ăn cơm với hai người kia, căn bản không có cơ hội cự tuyệt. Cuối cùng cô đành chột dạ nhắn tin cho Cố Bình Sinh, nói chính mình có lẽ sẽ đến muộn một chút. Rất nhanh anh đã gửi tin nhắn trả lời
Không sao, anh chờ em. TK
Đầu óc cô giống như một cái đồng hồ, bắt đầu im lặng tính toán thời gian.
6h tối là có thể đến được nội thành, ăn nhanh một chút, hoặc ăn một nửa bữa ăn thì rời đi.
Bảy giờ hơn là có thể đến chỗ anh rồi.
Trầm Diêu không nghĩ tới hẹn hò lại thuận lợi như vậy, không có nói trước nơi đến, chỉ nói muốn chiếu cố hai vị khách đến từ phương bắc mà thôi, muốn họ đến thử đồ ăn Thượng Hải, liền đến nơi ăn uống ở tầng cao nhất của Tân Thiên Địa.
Kết quả vừa đến cửa mới phát hiện đã có hơn trăm người đang còn chờ để có được một chỗ ngồi. Cô nhìn thấy nhiều người như vậy mà có chút đau đầu.
Vừa định đi, Trầm Diêu bất ngờ dừng lại, “Đồng Ngôn, nhìn kìa, là thầy Cố.”
Tâm tư vì lừa dối anh mà có chút hoảng hốt.
Cô quay đầu lại, xuyên qua cửa thủy tình nhìn thấy Cố Bình Sinh ngồi ở vị trí thật bắt mắt đó.
Đồng thời anh cũng nhìn thấy bọn họ.
Trầm Diêu cách tấm cửa kính vẫy tay chào hỏi, cô cũng chỉ có thể làm theo động tác của Trầm Diêu, mang ý chào hỏi.
Sau đó thấy anh thu hồi tầm mắt, tiếp tục cùng người ngồi đối diện nói chuyện.
“Giảng viên của trường các cậu thực nhã nhặn đến biến chất quá thôi…”Thành Vũ cười cười, “Nhìn không giống như một giảng viên luật gì cả.”
Trầm Diêu níu lấy cánh tay Đồng Ngôn, “Anh ấy lần đầu tiên đến đây, tớ cũng cảm thấy rất hoảng sợ, làm thay đổi hoàn toàn ấn tượng của tớ đối với người học Luật. Thôi bỏ đi, người ở đây nhiều quá, tớ đưa các cậu đến gần nhà tớ ăn vậy. Tớ quên mất hôm nay là đêm giáng sinh, không có người quen ở những nơi như thế này thì đảm bảo sẽ không có chỗ ngồi.”
Thành Vũ nhún vai, “Tớ sao cũng được, đây là địa bàn của hai cậu, bọn tớ chỉ có thể để hai người an bài thôi.”
Đông Ngôn suy nghĩ một cách hỗn loạn, suy nghĩ vô số lý do, lại tìm không thấy lí do gì để rời đi.
Kết quả chỉ có thể không yên lòng mà đi theo Trầm Diêu xuống lầu, bởi vì đang là dịp lễ, căn bản rất khó đón được xe taxi, bọn họ phải đi bộ cũng khoảng 30 phút, cô cố gắng yên lặng nhớ đường, miễn cho trong chốc lát tìm không được đường trở về.
“Đang nghĩ cái gì vậy?” Trầm Diêu gọi xong món, thấp giọng hỏi cô, “Tớ thấy từ lúc cậu nhìn thấy bạn trai tới giờ, cậu cứ thất thần như vậy là sao. Tớ nhìn thấy anh ta cũng rất được, chỉ là cãi nhau thôi mà, là một thú vui khi yêu đương, cãi cọ ầm ĩ đủ rồi thì tìm thời điểm thích hợp làm hòa đi thôi.”
Đồng Ngôn uống trà hoa cúc, thấp giọng nói, “Anh ấy là bạn trai cũ, hiện tại không có quan hệ gì với tớ cả.”
“Bạn trai cũ?” Trầm Diêu mở to hai mắt, lập tức nắm lấy tay cô, “Không phải chứ, tớ không biết tình huống trước kia thế nào nhưng bây giờ anh ấy cũng vượt qua 1400km, đuổi tới Thượng Hải. Tớ ủng hộ cậu.”
Lục Bắc phỏng chừng chưa thấy người khác có thể vì chuyện của mình mà nháo thành như vậy, cùng Thành Vũ liếc nhau, muốn cười mà không được.
“Đúng rồi, The longer you have to wait for something, the more you will appreciate it when it finally arrives. Câu này rất hay.”
Lục Bắc sợ run một chút, nghi hoặc nhìn ĐồngNgôn.
Đồng Ngôn đưa tay ở dưới bàn nắm lấy cánh tay của Trầm Diêu, không kịp nhắc nhở thì Trầm Diêu đã bật thốt nên lời, “Không phải là anh gửi tin nhắn đó sao? Nói muốn chờ Đồng Ngôn?”
“Đồng Đồng?” Sắc mặt Lục Bắc có chút khác thường, nhìn cô.
Đồng Ngôn nhếch môi, do dự vài giây mới nói, “Ừ, là người trong lòng mình bây giờ.”
Toàn bộ căn phòng đều an tĩnh lại, Trầm Diêu dần dần hiểu được chính mình làm cái gì. Thành Vũ bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng, “Trầm Diêu, theo anh ra ngoài mua gói thuốc đi?” Trầm Diêu khó được thức thời, lập tức đi ra ngoài, để lại hai người bọn họ.
Đồng Ngôn thủy chung không nhìn Lục Bắc, anh cũng không nói gì.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .